Trước giờ ly biệt....như tiên đoán trước... Dì gọi cháu lại...
* "con lấy giấy viết ra... dì nói cho ghi nè..."
cháu :
" Dạ con nghe. ...Dì nói đi con ghi"
*"Dì nói con ghi cho đúng nhe, Di mua bán với người ta... đau vào đây chưa kịp trả... con ghi lại nhe... Dì khỏe lại, dì cháu mình xuống trả cho họ... Còn nếu Dì có chuyện gì thì... con xuống trả nghe...."
"Dạ, . Dì đọc đi" cháu trả lời.
Dì, đọc mạch lạc " Chị A... 10 kg đường *3.000đ = 30.000đ........chị B.... Cô D...."
lặng lẽ cháu ghi... ghi cho đến khi Dì nói "hết rồi con.... đó là của hồi môn dì cho con đó....con giữ và nhớ trả cho người ta... 1đ cũng phải trả... cho xong"... và nhắm mắt như thiếp ngủ, nhẹ nhàng.
Vài ngày sau dì mất... các cháu ngậm ngùi... lấy giấy nợ ra trả cho các bạn hàng... của Dì sau khi lo lễ an táng cho Dì..."Đừng có mắc nợ, mà nợ ai thì phải nhớ mà trả nhe các con, dù chỉ 1đ" lời Dì nhắc kèm theo giấy nợ, của hồi môn quý giá...